Wednesday 2 January 2008

LÊ CÔNG TUẤN ANH : HÃY NGHỈ AN TRONG TÌNH THƯƠNG CỦA CHÚA

Lâm Võ Hoàng

TÔI chưa được gặp Lê Công Tuấn Anh (LCTA) lần nào và thường lầm lộn anh với các anh Lê Tuấn Anh và Lê Tuấn. Tôi cũng chưa được xem phim nào của anh, vì từ lâu, tôi bỗng nhiên không ham xem phim. Thế nhưng, tôi không khỏi bàng hoàng khi đọc tin anh mất, vì ngộ độc thuốc. Việc báo Sài Gòn Giải Phóng đưa tin dữ về anh sớm nhất và không phải ở nơi góc kẹt, nói lên anh là con người của thời sự và là một nhân vật được quần chúng chú ý cảm tình.

Vì một người trẻ tài hoa, đầy triển vọng như anh mà phải ra đi trong hoàn cảnh bi đát như thế, làm sao không gây xót thương và để tiếc hận cho những ai mến mộ tài nghệ anh? nhất là nhờ sự ra đi này, mới được tiết lộ cả một quá khứ khổ cực và phấn đấu kiên trì vươn lên cho tới ngày thành đạt khá vẻ vang của anh và cho tới ngày anh tuyệt vọng tìm một cái chết tức tưởi khó khăn.

Tôi bàng hoàng như tất cả những ai chỉ nghe tiếng anh, thường ngày đọc tên anh, thấy hình anh trên báo, hay trước các rạp chiếu phim. Làm người ai lại không động lòng trắc ẩn và xót thương trước hoàn cảnh khốn cùng tuyệt đối ấy của một con người. Huống chi việc anh chủ động dứt mạng sống, vì một cơn thất tình, đặt ra cho lương tâm, không lãnh đạm, của người công giáo, biết bao suy nghĩ và trong niềm tin, nguyện cầu Chúa cứu rỗi linh hồn và chữa lành mọi oan khiên, nghiệp chướng của anh.

Vì vậy, tôi bèn đến thăm anh ở chùa Xá Lợi. Hỡi ôi! người đâu mà đông đúc, chen chân không lọt, đen nghẹt cả hai con đường và vây kín vòng rào chùa? Tôi đứng ngoài đường, thầm lặng dâng lời tạ ơn Chúa đã cho những đoàn người này, dù một số không ít vì tò mò, đến đây chứng tỏ, bằng cảm tình, rằng anh không phải là con người xấu, vì người xấu, bị tai tiếng xấu, khó có sức thu hút như vậy.

Hơn thế nữa, theo báo chí, qua các vai diễn rất đạt, anh đã gieo vào lòng khán giả những ý niệm đáng quí về lòng nhân ái, tính thật thà và ngay thẳng. Chính những ý niệm đó, còn sống động trong lòng những người xem phim hay đọc báo, đã đưa họ đến bên anh. họ thuộc mọi thành phần: người lớn chững chạc, người trẻ ăn mặc đứng đắn, thiếu niên đeo rào như ong bám ổ, người lao động trầm ngâm đọc bài báo “phô-tô”, mà hầu như ai cũng có cầm tay. Họ đến, một phần vì hiếu kỳ, một phần vì cảm thương một con người “tài hoa bạc mệnh”, một phần khác nữa, để tìm lại hình bóng của mình và những ước mơ của mình trong cuộc đời thật và hư của anh.

Ơ mức độ nào đó và trừ hành động cuối cùng, anh là tấm gương phản ánh một tuổi trẻ dễ thương, biết chịu đựng trong khốn khổ, biết phấn đấu chống nghịch cảnh, biết khiêm tốn và giữ mình trong vinh quang, biết trọng nghĩa khinh tài v.v…, tóm lại một tuổi trẻ dữ dội mà không dữ dội, một tuổi trẻ chưa đánh mất tuổi trẻ!

Chỗ tôi đứng, xéo cổng chùa Xá Lợi, một không khí bình an như bao phủ những con người chan hòa nhau, trao đổi nhau một nụ cười thông cảm kín đáo, vui vẻ cho nhau mượn tờ báo “phô-tô”, để khỏi mua, các cô gái khép nép, thì thào, chỉ chỏ, xa xa tiếng reo hò của đám trẻ bị lực lượng trật tự xô đẩy, nghe như đùa vui hơn là tức giận. Đúng là một không khí bình an.

Miên man trong giòng suy tư cầu nguyện, tôi chợt nhớ đến hai việc mà dư luận còn đặt dấu hỏi. Trước hết, là tại sao, với thế giá của anh, anh lại ở trong một căn nhà “rách nát”, nực mùi cống rãnh? Hình ảnh một diễn viên ăn khách, tài hoa, túân tú, với nụ cười rạng rỡ, khó thể được đóng trong một cái khung tồi tàn đến thế! Theo ý tôi, điều ấy chẳng có chi lạ. Con người thật của anh là con người của tấm bé, mồ côi cha, phải vất vả tự kiếm sống, đâu cũng là chiếu, đâu cũng là nhà. Chỗ ở của anh tồi tàn đối với ai, chớ không đối với anh là con người không chối bỏ quá khứ chôn chặt trong lòng. Sau một ngày lao động nhọc nhằn trong ánh sáng, phấn hương, chưng diện, phô trương v.v…, anh cần có một chỗ của chính anh, để tìm gặp lại chính mình và thả hồn trong giấc mơ của thời phải khóc thầm trong bóng tối.

Kế đến, đối với người công giáo, việc quyên sinh của anh được nghĩ như thế nào? Về trách nhiệm giữ gìn sự sống, không ai được cướp quyền Đấng Tạo hóa mà tự dứt mạng sống của mình. Do vậy “tội lỗi” của anh – vì anh cũng là con Thiên Chúa nói cách chung – chỉ là tội lỗi do không biết, do chúng ta không cho anh biết, chắc chắn sẽ được Chúa thông cảm và thứ tha. Hơn thế nữa, hoàn cảnh và những uẩn khúc dẫn anh tới hành động cùng cực, chắc chắn sẽ được Chúa, vốn “chậm giận mà giàu lòng từ bi thương xót”, xét thấu đáo.

Vả chăng, Giáo hội là Mẹ chúng ta, giờ đây đã bớt khắt khe rất nhiều đối với “tội lỗi” trên đây. Trong xót thương con cái, Giáo hội đã thấu hiểu trong cuộc sống tốc độ hiện đại, con người đã mong manh trước bệnh tật, lại càng mong manh hơn trong tâm lý, trước những ma sát dày vò, cắn rứt, rã rời bí ẩn, khôn nguôi, dẫn đưa con người đến sự tuyệt vọng và xô đẩy con người đến bước đường cùng. Khi Thủ tướng Pháp Pierre Bérégovoy tự sát bằng súng, Giáo hội địa phận Paris vẫn cho phép chôn cất theo nghi thức công giáo đàng hoàng. Đây là lòng nhân ái dưới đất, đáp ứng với lòng nhân ái bao la trên Trời.

Công Giáo và Dân Tộc 27-10-1996

1 comment:

hiền nguyên said...

Muốn khóc quá khi đọc bài viết này tôi là fan của anh và mê fim của anh từ khi còn nhỏ tí,dù thế nào tôi yêu hình tượng của anh dễ thương mà đáng yêu vô cùng.